Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_50

NGOẠI TRUYỆN 10: Mạch Nha và Trần Úc (hoàn văn)
Trần Úc bị hôn đến mê man, tất cả bùn đất trên tay đều bôi lên áo sơ mi trắng của cậu. Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy giống như mình đang nằm mơ. Sao Mạch Nha có thể tới đây? Bây giờ còn điên cuồng hôn cô như vậy...Là có ý gì?
Khi Mạch Nha buông cô ra, đôi mắt sáng rõ sâu thẳm nhìn gần cô. Tất cả lo âu đều hóa thành bất an, quát nhẹ: "Ai cho em đi, nói đi là đi, em còn xem anh là chồng em sao?"
Trần Úc ngây người nhìn cậu, một lúc sau cười cười:"Em có viết thư để lại cho anh."
Cô cắn cắn môi, nghĩ đến nội dung mình viết, trong lòng lại khổ sở: "Anh thấy chưa?"
Cơn giận còn sót lại của Mạch Nha chưa biến mất, trừng mắt nhìn cô: "Không thấy, viết cái gì? Ở trước mặt anh, em nói cho anh biết đi."
Trần Úc nắm chặt hai tay, cúi đầu luống cuốn lau những vết bùn đất ố vàng, giọng nói bé xíu, trả lời:" Diệp Ân đã trở về, hai người........Em cảm thấy chúng ta vẫn nên xa nhau. Em , em muốn ở lại nhà một thời gian...."
Mạch Nha im lặng nhìn chăm chú vào cô, cuối cùng bất đắc dĩ đành đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, kéo lọn tóc mai ra sau tai: "Trần Úc, trước kia bản thân anh không rõ nhiều chuyện, bây giờ cuối cùng anh đã hiểu."
Trần Úc mơ màng nhìn cậu.
Mạch Nha nắm vai cô, kiên định nói từng chữ một: "Diệp Ân là quá khứ của anh, anh không có cách nào thay đổi. Nhưng khi anh quyết định kết hôn với em, thật sự anh chưa từng nghĩ sẽ phản bội hôn nhân của chúng ta. Anh càng không nghĩ tới rời khỏi em, bởi vì anh phát hiện......Anh có thể mất Diệp Ân, nhưng anh không thể mất em. Diệp Ân từng làm anh đau lòng, nhưng mà không giống với em. Em làm cho cậu đau hai mươi năm, mỗi lần nghĩ tới em, ở đây của anh đều đau."
Cậu nắm tay của cô che trước ngực mình, đôi mắt sáng nhìn cô:" Úc, em nói đây là vì sao?"
Trong mắt Trần Úc phát sáng, ngẩn ngơ đối diện với cậu. Cô không biết vì sao, cô cũng không dám nghĩ nhiều, sợ nghĩ nhiều sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Mạch Nha nhìn chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe mắt của cô, lại lúng túng dùng tay áo lau đi. Dáng vẻ này thật sự là làm cho lòng cậu càng đau đớn, khó chịu.
Cậu bước về trước thêm một bước cách cô càng gần, ôm mặt của cô dịu dàng lau nước mắt cho cô. Giọng nói cũng nhẹ giống như sợ dọa đến cô:" Cô bé ngốc, bởi vì anh yêu em, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cậu đã không thể buông em ra được."
"Anh quá ngốc, làm em khổ lâu như vậy, em sẽ tha thứ cho anh phải không?"
Trần Úc khó tin nhìn người đàn ông trước mặt. Những lời này cô nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, thậm chí chưa từng dám ảo tưởng. Vì sợ nghĩ đến nhiều sẽ rất khó kiềm chế lại khát vọng của chính mình.
Nhưng mà giờ phút này, cậu nói yêu cô?
Trần Úc lắc lắc đầu, giọng nói cũng khàn khàn nói:" Y Hàm, đừng tưởng thương hại là tình yêu. Cho dù anh và Diệp Ân không có ở cùng nhau, chúng ta cũng không có khả năng. Em không thích hợp với anh, người như em làm sao có thể khiến anh động lòng?"
Cô đã thấy quá rõ ràng. Cô dùng nhiều năm thời gian cũng chưa thể đi vào lòng cậu. Mạch Nha đã yêu Diệp Ân sâu sắc vô vàn, đối với cô...........Cho tới bây giờ cũng không có chút biểu hiện nào là yêu.
Mạch Nha nhìn cô lẳng lặng rơi lệ, bộ dạng hoảng hốt, đôi tay ôm lấy cô, đem khuôn đau thương mặt đẫm nước mắt vùi vào trong ngực mình:" Vì sao không thể, em đâu có thua kém người khác? Vì sao lại tự ti. Chỉ là anh biết hơi muộn, làm sao có thể lại gạt bỏ tình cảm của anh như vậy, em yêu anh đúng không?"
Mũi của Trần Úc đều là mùi vị quen thuộc của cậu. Câu tỏ tình bên tai cô giống như một loại ma chú, cô không nên tùy tiện đồng ý, sợ một khi sa ngã thì thật sự không thể quay đầu lại. Tình yêu của Mạch Nha, cô tuyệt đối không dám tin.
Mạch Nha cũng không ép cô, nắm tay cô đi về. Cậu biết câu chuyện tình cảm này khiến Trần Úc có cảm giác không an toàn. Cậu còn phải làm rất nhiều, không phải câu nói đầu tiên liền có thể làm cho cô hoàn toàn buông lỏng phòng vệ.
***
Buổi tối Trần gia chuẩn bị một bàn đồ ăn. Cha con Trần Bưu còn ân cần đi mua rượu ngon muốn mời Mạch Nha vài ly. Tửu lượng của Mạch Nha không tốt, gần như không thể uống. Chỉ im lặng ăn, ngẫu nhiên nghiêng người sang bên cạnh gắp rau cho cô.
Tâm trạng của Trần Úc vô cùng phức tạp. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cha và em trai đối với Mạch Nha, cô lại vô cùng xấu hổ. Cô biết ba và em trai có ý gì. Em trai của cô sắp tốt nghiệp trung học, kết quả học tập nát bét, hết ăn lại nằm, tính tình thật sự không giống người nào trong Trần gia.
Đây đều là do ba mẹ quá cưng chiều gây ra.
Mạch Nha gắp vài đũa đồ ăn liền buông đũa. Vẻ mặt trang nghiêm của cậu nhìn hai vợ chồng Trần Bưu, cậu nói:" Con và Úc kết hôn đã một năm, cũng chưa thể bớt chút thời gian đến thăm ba mẹ. Đây là con không đúng, nhưng con cũng có lời muốn nói. Từ nhỏ Úc đã chịu không ít khổ cực. Các người làm cha mẹ, mặc kệ là đối với cô ấy như thế nào, con đều cảm ơn hai người đã sinh ra cô ấy."
"Đây là con thay mặt Úc tỏ chút lòng hiếu thảo với hai người." Mạch Nha lấy một tờ chi phiếu từ túi áo khoác để lên bàn, an tĩnh nói tiếp: "Lúc trước các người một lòng muốn nuôi dưỡng con trai để an hưởng tuổi già. Úc bị các người cho là lỗ vốn, nhưng mà bây giờ cuối cùng ai là lỗ vốn, con nghĩ hai người chắc đã quá rõ."
Sắc mặt Trần Long tái mét quay đầu chỗ khác, môi giật giật.
Sắc mặt của hai vợ chồng Trần Bưu cũng không khác gì, căng thẳng không hé răng.
Mạch Nha nói tiếp:" Làm con phụng dưỡng cha mẹ là nghĩa vụ. Nhưng mà từ nhỏ Úc không được các người coi là con gái, không phải các người bán cô ấy với giá cao sao? Nếu lúc trước không cố gắng cho cô ấy tình cảm, bây giờ dựa vào cái gì đòi cô ấy báo đáp? Mà hai người vẫn trông chờ vào con trai........."
Mạch Nha cười như không cười nhìn Trần Long:" Bây giờ nhìn lại cũng chỉ là như. Hai người hi vọng cả đời cậu ta đều dựa vào chị gái nuôi, tương lai tiếp tục thay cậu ta nuôi dưỡng vợ và con à? Hai người sinh con gái cũng thu hồi vốn rồi. Ban đầu chẳng có yêu thương đầu tư gì cho Úc. Bây giờ thì cả nhà sống đều nhờ vào một mình cô ấy."
Trần Úc xấu hổ ngồi đó, cắn chặt môi dưới không ngẩng đầu lên.
Những lời như thế này cô làm sao nói được. Ba mẹ cưng chiều em trai thái quá, cô nhiều lời một câu cũng sẽ bị chụp lên đầu cái mũ bất hiếu.
Trần Bưu đen mặt, rất lâu mới lên tiếng: "Không phải chúng tôi chỉ xin nó chút vốn cho em trai nó làm ăn thôi sao? Cũng không đòi nó bao nhiêu. Ông bà nội và ba mẹ của cậu, người nào không phải là kẻ có tiền. Con gái tôi gả cho cậu, tôi đòi cậu một chút tiền thì sai chỗ nào?"
Mạch Nha nhìn ông ta, bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Vâng, không sai, cho nên bây giờ con đưa tiền cho các người. Nhưng mà con nghĩ muốn cho các người xem cái này."
Mạch Nha nói xong lấy ra một tờ hóa đơn ngân hàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn:" Đây là tiền mà vài năm nay Úc gửi cho các người. Theo hiện tại con được biết, mỗi lần nhận tiền là Trần Long lên thị trấn nhận tiền mang về. Chỗ này là số tiền mỗi tháng, hai người có thể đối chiếu, cậu ta đem tiền về có đúng không?"
Trần Bưu và Ngô Xuân Mai tựa vào nhau, mượn ánh sáng xem rõ những con số trên đó, càng xem sắc mặt càng sa sầm. Cuối cùng Trần Bưu vỗ rầm lên bàn, rống lớn nói: "Thằng nhóc này, không phải mày nói mỗi tháng chị chỉ gửi có hai trăm đồng sao? Rõ ràng nó gửi hai ngàn, số còn lại đều đã đi đâu!"
Trần Long ở bên cạnh lo lắng co người lại, mặt rũ xuống ngập ngừng nói:"...........Hai mập dẫn con đến phòng xông hơi trong thành phố, làm quen với mấy cô gái..........."
Trần Bưu giận đến lấy cái chổi bên cạnh đánh vào lưng của cậu ta, trên trán nổi đầy gân xanh:" À, Mày mới có vài tuổi đã muốn làm những thứ bẩn thỉu xấu xa đó, chị gái mày vất vả kiếm tiền, mày lấy đi nuôi gái?"
Trần Úc đứng một bên khó tin nhìn em trai. Cô không biết nên nói gì, chuyện thế này lại bị Mạch Nha biết được, cô thấy xấu hổ vô cùng.
***
Trần Bưu và Trần Long vẫn còn đang náo loạn. Ăn xong cơm chiều Mạch Nha và Trần Úc đi tản bộ trong thôn, chỗ này trước đây bọn họ đã tới. Đó chính là miệng giếng cổ đã bị lấp, còn có một cây cổ thụ nghiêng, lúc trước Trần Úc còn kể cho cậu nghe truyền thuyết về cây kia.
Mạch Nha nhớ lại, nhịn không được cười ra tiếng.
Trần Úc nghi ngờ nhìn cậu. Mạch Nha nắm tay cô, đôi mắt dịu dàng tha thiết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô:" Còn nhớ trước kia em nói với anh, nói con nít trong thôn nhìn thấy rồng từ cây này bay lên trời không? Chuyện ngu ngốc như vậy mà anh lại tin."
Trần Úc cũng hơi xấu hổ, khi còn bé đâu có biết nhiều như vậy, nghe thấy những chuyện thần kỳ đều dễ dàng tin tưởng mà không nghi ngờ. Cô nhớ rất rõ, sau khi nói xong với Mạch Nha, trên mặt bé trai hiện lên vẻ kinh dị và đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, nhìn rất đáng yêu.
 Trần Úc cúi đầu che dấu cảm giác của mình, nhìn chăm chú vào rừng cây, cười ra tiếng:" Khi còn bé anh đáng yêu hơn bây giờ."
Mặt Mạch Nha lập tức liền sa sầm, mất hứng hỏi: "Bây giờ anh có chỗ nào không đáng yêu?"
Trần Úc mấp máy môi, xoay người đi tới.
Mạch Nha tức giận đuổi theo phía sau cô vẫn còn hỏi: "Trần Úc, em nói xem rốt cuộc anh có chỗ nào không đáng yêu? Anh biến dạng à? Vậy thì em không thương anh nữa sao?"
Trong mắt Trần Úc có ý cười, càng chạy càng nhanh.
Mạch Nha đuổi theo cánh tay vòng qua ôm eo cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Hay là số đo của anh thay đổi lớn hơn, em không quen?"
Trần Úc xấy hổ nhéo cậu một cái, lúng túng nhìn chung quanh mình: "Mau buông tay, chút nữa bị người ta nhìn thấy đó."
Mạch Nha tuyệt đối không để ý, cúi người hôn một cái lên cánh môi hồng hồng của cô: "Anh xin nghỉ phép rồi, chúng ta có thể ở lại đây vài ngày. Hoặc là đi dã ngoại ở trấn trên, em còn muốn đi dâu?"
Trần Úc ngẩn ngơ, trả lời theo bản năng:" Em còn......Chưa muốn trở về."
Ý cười trên mặt Mạch Nha cứng đờ, lẳng lặng cúi đầu nhìn cô:" Úc, em có thể tin anh một lần được không? Một lần sau cùng! Mười bốn tuổi anh nói câu kia là vì quá khích, nhưng bây giờ cậu nói những lời này là thật lòng."
Trần Úc đứng dưới cây hòe trước cổng thôn. Ánh trăng đêm sáng loáng treo trên bầu trời, ánh sáng trong veo mà lạnh lùng chiếu lên khuôn mặt Mạch Nha, khuôn mặt cậu tuấn của cậu càng thêm sâu sắc mê người.
Cậu nắm tay cô, trịnh trọng mở miệng: "Anh thề, lần này mang em trở về, nhất định cho em một gia đình ấm áp, cho em phần tình cảm chân thành. Anh sẽ không nói suông, cũng không biết làm sao để em tin tưởng anh. Anh chỉ có thể có gắng hết sức chứng minh tình cảm anh dành cho em. Những ngày còn lại của anh, tất cả đều sẽ khắc tên của Trần Úc, em có muốn không?"
Khuôn mặt Trần Úc nhăn nhó, từ trước đến nay cô ăn nói vụng về. Lúc nãy không phải không động lòng, nhưng mà đã thấy rõ khoảng cách của bọn họ, cô thật sự sợ lại bị thất vọng.
***

Buổi tối lúc đi ngủ, Trần Úc bị Ngô Xuân Mai kiên quyết sắp đặt ở chung phòng với Mạch Nha. Bây giờ phòng này là phòng mới, ánh sáng và hoàn cảnh đã tốt hơn rất nhiều, không giống trước kia cũ nát, lạnh lẽo, tối thui.
Trần Úc nằm trên giường đưa lưng về phía Mạch Nha, toàn thân đều hơi cứng ngắc.
Thực ra hai người không phải là đã lâu không gặp, nhưng mà hiện tại cảm thấy được có chỗ không đúng. Trên người Mạch Nha mang nhiệt độ nóng bỏng làm cho cả lưng cô đều nóng lên. Cô nhắm chặt mắt suy nghĩ, không dám nhúc nhích dù là cử động nhỏ.
Mạch Nha thấp giọng nói khẽ vào tai cô:" Chị, chị ôm em một cái có được không?"
Lông mi Trần Úc rung lên, cắn răng không lên tiếng.
Tay Mạch Nha vuốt ve đùi của cô, ngón tay dọc theo mép quần lót chen lách đi vào. Theo bản năng Trần Úc kẹp hai chân lại, tiếng cười trầm thấp của Mạch Nha nhẹ nhàng vang lên, cái tay kia linh hoạt cởi áo lót của cô.
Toàn thân Trần Úc đều căng thẳng, hô hấp có phần hoảng loạn. Tay Mạch Nha dịu dàng nắm lấy chỗ mềm mại của cô, tiếp tục dịu giọng dụ dỗ bên tai cô:" Úc, quay lại ôm anh, giống như hồi còn nhỏ vậy."
Trần Úc không phản ứng, cậu mạnh dạn đưa ngón tay vào nơi ấm áp ở giữa hai chân của cô. Sự ấm áp ở nơi đó khiến toàn thân cậu đều bắt đầu nóng lên, cậu khàn khàn nói: " Bà xã, anh muốn đi vào."
Trần Úc chưa từng nghe cậu nói như vậy......Lời nói dụ tình, trước kia mỗi lần bọn họ quan hệ của rất ngột ngạt. Cậu thô bao tiến tới, trầm mặc phát tiết, tất cả quá trình cô đều không rên lên một tiếng thừa nhận.
Lúc này bị cậu linh hoạt khơi mào những chỗ mẫn cảm, thân thể của cậu rung lên từng hồi.
Trần Úc nhịn không được xoay người, thuận thế kéo ngón tay của cậu ra:" Đừng..."
Cậu trực tiếp đè lên, thân dưới của cậu ma sát với nơi quần lót đã ẩm ướt của cô. Đôi mắt đen láy sâu sắc nhìn xuống người cô, tầm mắt lẳng lặng rơi vào bộ ngực trắng nõn no đủ của cô.
Trần Úc chú ý tới tầm mắt của cậu, ngượng ngùng che lại, bàn tay bị cậu giam giữ bên gối.
Bộ ngực rắn chắc của cậu dán sát vào cô chặt chẽ không rời, nơi mềm mại của cô bị chén ép kích thích đủ hình dạng, cô căng lưng chống đỡ cơ bụng màu lúa mạch của cậu.
"Úc". Cậu dịu dàng gọi cô, đôi môi chạm qua làn môi cô, di chuyển mút lên xương quai xanh, từ từ ngâm chặt cái đỉnh thẳng đứng trên ngực cô.
Lần đầu tiên Trần Úc bị cậu dịu dàng hôn mút như vậy. Đầu lưỡi của cậu khiến cô cảm giác sung sướng khó nói nên lời, thì ra cảm giác được quý trọng tốt siết bao, làm sao cũng cảm thấy không đủ.
Cậu cúi người giữa hai chân của cô, đẩy hai cánh hoa hồng nhìn tỉ mỉ, chất lỏng bên trong hơi trào ra . Bỗng nhiên cậu nhớ lại những vệt máu loang lỗ trên người mình vào đêm tân hôn. Úc của cậu hoàn mỹ tốt đẹp đến thế, cậu lại không biết quý trọng.
Cậu đẩy hai chân của cô ra, từ từ đưa mình đi vào.
Vầng trán nhợt nhạt, trơn bóng láng mịn của Trần Úc đều chảy mồ hôi. Cánh môi hơi hơi hé, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Khít khao và ấm áp chiếm lấy cậu, khoái cảm đòi mạng khiến cậu càng ngày càng nở căng ra khó nhịn.
Cậu điên cuồng chuyển động, cậu nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn đầy mồ hôi của cô, ham muốn điên cuồng đi vào nơi sâu nhất. Khoái cảm ập tới, rốt cuộc cô nhịn không được, yêu kiều thở gấp, rên lên nỉ non, khiến đáy mắt của cậu hằn lên những tia máu, càng mãnh liệt yêu thương.
Trần Úc che miệng lại, thân thể lắc lư không ngừng theo sức lực di chuyển của cậu.
Khóe miệng cậu hơi dương lên, khuôn mặt đều nhiễm mùi vị tình dục: "Chúng ta ở lầu ba, họ không nghe được đâu. Ngoan, thoải mái kêu ra đi em."
Toàn thân Trần Úc đều ửng hồng, xoay nghiêng mặt qua. Trước kia lúc quan hệ thật sự cô hơi không biết hưởng thụ là gì. Nhưng cảm giác được cậu dạt dào trong thân thể cô càng khiến cô thỏa mãn.
Đây có thể xem là thời gian bọn họ thân mật nhất.
Nhưng giờ phút này, cô mới biết được tình dục chân chính là như vậy. Hơi tê dại, hơi bứt rứt,… còn có hơi khát khao.
Cậu giữ lấy cằm của cô, cúi đầu mút lên môi của cô, yêu thương gọi cô: "Úc, Úc"
Từ trước đến nay cậu không phát hiện tên của cô lại nghe êm tai như vậy. Bây giờ kêu lên, chỉ là tên của cô cũng khiến trái tim cậu hòa tan. Cậu bị cô kẹp quá chặt, kiên trì một hồi phải xuất ra. Trần Úc đẩy cậu, cậu lại không hề nhúc nhích.
Nếu có một đứa con, vậy thì cả đời cô cũng không thể thoát khỏi cậu.
***

Họ nán lại trong thôn khá lâu, nhưng ngày phép của Mạch Nha có hạn, rất nhanh đã phải quay về quân đội.
Trần Úc nói cô muốn ở nhà thêm một thời gian. Trong lòng Mạch Nha sốt ruột, nhưng mà không có biện pháp. Lúc trước cậu hồ đồ như thế nào, bây giờ Trần Úc có thể hài lòng cười cậu đã tốt rồi.
Trước khi đi, Mạch Nha ôm Trần Úc hôn bên tai của cô, thấp giọng nói: "Đừng bắt anh đợi quá lâu được không?"
Sau khi Mạch Nha trở về quân đội cũng không dám hối thúc Trần Úc. Ngẫu nhiên Trần Úc sẽ viết cho cậu vài lá thư, ngẫu nhiên sẽ gọi điện thoại cho cậu. Khi Mạch Nha lên đường từ doanh trại về nhà, Trần Úc vẫn chưa trở về.
Giản Tang Du, Thiệu Khâm và cả bánh trôi nữa, cả nhà đều nhiều lần phê bình cậu. Rốt cuộc Mạch Nha cũng rõ địa vị Trần Úc trong nhà đã hoàn toàn vượt qua cậu, thật sự là cậu không đắc tội được.
Lại qua mấy tháng, cuối cùng Mạch Nha cũng nghe Giản Tang Du nói Trần Úc đã về nhà. Mỗi ngày cậu đều nôn nóng tính từng ngày đến khi nào có thể về nhà gặp vợ. Đến khi cậu trở về, bất ngờ phát hiện Trần Úc mượt mà hơn trước kia rất nhiều, khí sắc cũng rất tốt.
Mạch Nha có phần chua xót-- Vợ xa mình ngược lại làm cô ấy càng thoải mái hơn.
Cậu nhịn không được ôm cô vào trong ngực, siết chặt thắt lưng mềm mại của cô:"Chịu trở lại rồi, em....tha thứ cho anh phải không?"
Trần Úc còn chưa trả lời, Mạch Nha đã bị mẹ ném một cái gối trúng đầu. Giản Tang Du bưng một chén canh gà đứng ở cửa mắng:" Nhanh lấy tay ra, con không cần con mình sao!"
Mạch Nha kinh hãi nhìn bụng của Trần Úc.
Trần Úc mím môi cười, nhỏ giọng nói: Ai nói tha thứ cho anh, em chỉ là không muốn con không có ba, nợ nần của anh và em.....Sau này em sẽ tính." NGOẠI TRUYỆN 11: Giản Đông Dục và Trình Nam (thượng)
Giản Đông Dục không nghĩ Trình Nam còn có thể trở về.
Khi anh đẩy cửa ra, nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt quen thuộc kia bất ngờ xuất hiện trước mắt anh, trong nháy mắt cơn phẫn nộ và sự sốt ruột đã nhấn chìm anh.
Sao cô còn dám trở về?
Trước kia cô bỏ rơi anh giống như vứt bỏ một con thú cưng. Ngay lúc anh khó khăn thảm hại nhất, cô đã cùng một người đàn ông khác bỏ đi. Bây giờ còn dám mỉm cười đứng trước mặt anh.........
Trình Nam bước lên một bước, nhỏ giọng gọi tên anh:" Đông Dục___"
Giản Đông Dục vờ như không thấy cô, chống gậy đi lên phòng ngủ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Giản Tang Du đang ở bên cạnh cô…. Anh vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm gậy lại hơi run rẩy.
Trình Nam nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Giản Đông Dục, thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, cô bước lên vài bước muốn đuổi theo anh.
"Đừng tới đây." Giọng nói lạnh lùng của Giản Đông Dục không hề có sự ấm áp nào. Thậm chí anh cũng không quay đầu liếc mắt nhìn cô, "Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Trình Nam đã từng nghĩ rằng, xa anh lâu như vậy sẽ không còn đau nữa. Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của anh cũng đủ khiến cô đau như muốn nổ tung ra.

Cô im lặng đứng tại chỗ nhìn anh ngã trước cửa. Trái tim tràn đầy hy vọng giống như quả bóng dần dần xì hơi, ngày càng co thắt lại. Tia hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan thành mây khói.
Là lỗi của cô, tâm hồn cô đã bị quỷ ám.
Ngay từ đầu, tình yêu của cô và Giản Đông Dục đúng là do cô trêu chọc anh trước. Giản Đông Dục rất nổi tiếng ở trường cô, người con trai anh tuấn phong độ đó đã trở thành chủ đề bàn tán trong phòng ký túc xá của các bạn nữ.
Lúc đó, quan hệ giữa Trình Nam và Hà Tịch Tranh rất tốt. Hà Tịch Tranh nhỏ hơn cô ba tuổi, nhưng lại giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau cô. Đôi khi Trình Nam ghét cay ghét đắng cái tính bám người này của Hà Tịch Tranh. Nhưng không thể phủ nhận, Hà Tịch Tranh đối xử với cô rất tốt, ăn đứt những người con trai khác.
Người con trai nhỏ hơn cô ba tuổi, hơi ngượng ngùng nói thích cô, đã vì cô làm rất nhiều chuyện quá khả năng của mình, không ngừng cố gắng đạt tới tiêu chuẩn bạn trai lý tưởng của cô.
Lúc ấy Trình Nam cũng không rõ cảm giác thích là như thế nào, hồ đồ cãi nhau một trận với Hà Tịch Tranh rồi lại cam chịu ở bên cậu ta. Người lớn hai nhà cũng không phản đối. Từ nhỏ hai đứa đã rất thân thiết, tương lai có thể thuận lợi tiến tới hôn nhân thì bọn họ lại càng vui.
 Trình Nam gặp Giản Đông Dục là việc bất ngờ.
Ban đầu, người con trai anh tuấn này làm cho ánh mắt của cô phải dừng lại trong giây lát. Khi đó cái tên Giản Đông Dục này giống như sấm bên tai, cô không nhịn được tò mò đánh giá anh.
Thật sự tốt như lời mấy bạn cùng phòng nói sao?
Có đôi khi, mình chú ý tới một người nào đó, sẽ phát hiện đâu đâu cũng là bóng dáng của anh.
Cho dù Trình Nam đi đến nơi nào cũng gặp được Giản Đông Dục, thỉnh thoảng hai người lướt qua nhau. Tuy chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng Trình Nam lại phát hiện mình càng ngày càng mong chờ được gặp anh.
Đôi khi không gặp anh, cô sẽ xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ, cuối cùng cả ngày lại cảm thấy buồn rầu ủ rủ không có tinh thần.
Giống như họ bị một sợi dây thừng vô hình kéo lại gần nhau. Rốt cuộc trong tiệc sinh nhật bạn trai của đứa bạn cùng phòng cô đã làm quen với anh.
Khi đó Trình Nam thật không ngờ, thật ra Giản Đông Dục cũng đã biết đến cô.
Khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng , anh nói: “ Tôi phát hiện chúng ta luôn mượn cùng một cuốn sách trong thư viện "
Trình Nam lại không biết điều này, chỉ là sau đêm nay, bỗng nhiên cô phát hiện mình và Giản Đông Dục có rất nhiều điểm chung. Chàng trai học thức uyên bác, tuổi còn trẻ nhưng không hề nóng vội, có thể nhìn nhận nhiều việc rất khôn khéo mà cô rất muốn đạt được.
Loại này không phải là “chỉ hận gặp nhau quá muộn” trong truyền thuyết sao?
Trình Nam rất khéo nói, lại rất đáng yêu, nhiều lúc cô cũng không suy nghĩ nhiều như những cô gái khác, nói và làm đều ngay thẳng.
Chuyện duy nhất Trình Nam giấu Giản Đông Dục chính là Hà Tịch Tranh.
Trong tiềm thức của cô, cô không muốn nói với Giản Đông Dục, nhưng cô lại không hiểu vì sao.
Cho đến ngày đó, hai người ở lại thư viện rất trễ. Cô sóng vai với anh đi xuyên qua rừng cây nhỏ về kí túc xá, nơi mà những cặp tình nhân luôn hẹn hò, thỉnh thoảng còn nghe được những tiếng côn trùng kêu vang, tim của Trịnh Nam bất giác đập lên rất mạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Giản Đông Dục, từ góc độ của cô cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ, và xương quai xanh quyến rũ dưới áo sơ mi của anh. Bỗng nhiên mặt Trình Nam hơi nóng lên, trước kia cô chưa từng có cảm giác này.
Mu bàn tay cô và anh chạm nhẹ vào nhau, có thể cảm thấy nhiệt độ của bàn tay anh, ngón tay thon dài xinh đẹp, bàn tay rất lớn.
Lúc ấy không biết Trình Nam lấy dũng khí ở đâu, trong nháy mắt đầu óc đều mơ màng, giống như trúng tà, len lén duỗi ngón tay nắm lấy ngón tay của anh.
Giản Đông Dục cúi đầu nhìn cô, dường như cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trong phút chốc, Trình Nam thấy được sự yêu thương rạng rỡ trong mắt anh.
Tim cô đập nhanh hơn, giống như toàn thân đều vì ánh mắt đó của anh mà trở nên mềm nhũn.
Bỗng nhiên Giản Đông Dục dừng lại, vươn cánh tay kia nhẹ nhàng nắm cằm của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
***

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .